Một chút rừng vào phố

Trên đường đến Phonsavan, Lào
Trên đường đến Phonsavan, Lào

Núi rừng và đường đi luôn mang lại những cảm giác đặc biệt.

Khi đứng giữa núi đồi, con người được chìm đắm trong thứ thiên nhiên hoang dại và xa cách hẳn với xã hội hiện đại đầy rối ren. Ta được hòa mình vào thế giới bao la, được lắng nghe gió thở và cây lá rì rầm kể chuyện, từ đó lắng nghe cả cái tôi thẳm sâu nhất trong chính mình. Về với núi rừng là về với nguồn cội.

Những con đường mang lại cảm giác khác. Phóng xe qua những khung cảnh đẹp khiến cho con người ta muốn đi tiếp, khám phá tiếp những chặng đường trước mặt. Nó khơi dậy trong ta lòng khao khát được lên đường, được tận mắt nhìn thấy và cảm thấy những vẻ đẹp mà dẫu chiếc máy ảnh xịn nhất cũng không thể mang lại được. Lên đường cũng là để khơi dậy bản năng của loài người: muốn đi và thấy.

Thế cho nên đi về núi rừng là một trải nghiệm hoàn hảo. Leo lên một ngọn dốc cao đầy sương, đi xuyên bản làng cheo leo ở vách núi, hay đổ đèo vào một chiều mưa, đều mang lại cho người ta cảm giác nghiện như người đang yêu. Tuyệt hơn là nó chỉ có nét tích cực của tình yêu, tức là toàn sung sướng chứ ít khi đau khổ (dĩ nhiên là với điều kiện không bị đo mặt đường).

Ngay cả nỗi cô đơn giữa thiên nhiên cũng vô tư hơn rất nhiều cảm giác lạc lõng giữa hàng triệu người hối hả qua lại trong một thành phố lớn. Có một bác chuyên gia người Mỹ, hiện đang sống ở Hội An, từng bảo rằng một nơi đô hội như New York thực ra là chốn cực kì cô đơn. Một thành phố khổng lồ không có chút gắn kết người với người nào với nhau. Ai ai cũng lo cho chính bản thân mình, cũng vật vã chạy đua mỗi ngày để sống. Người ta cố lấy cuộc sống vật chất để bù đắp cho những thiếu hụt tinh thần, nhưng đó là một cuộc đua xuống đáy. Thi thoảng lại có tin một anh làm việc quá sức đến đột tử, một cô phát điên lên vì stress, và thường xuyên hơn cả là những người già sống và chết một mình chẳng ai hay. Đó là một điều trớ trêu: con người sống thiếu chất người nhất ở nơi họ hiện diện đông nhất.

Tất nhiên mình không cổ súy chuyện bỏ nhà lầu xe hơi và phố xá để lên rừng sống. Và thực sự thì có cổ súy cũng khó có ai làm được, kể cả mình. Điều cần thay đổi là chúng ta sống rừng rú hơn một chút. Muốn biết cách thêm chút rừng rú vào cuộc sống như thế nào thì hãy một lần bỏ phố để về ngàn. Khi không gian xung quanh là núi đồi hút tầm mắt, bạn sẽ hiểu.

Advertisement

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s