Bóng ma trên Thiên An Môn

Tank man trên Thiên An Môn, biểu tượng của thế kỷ XX
Tank man trên Thiên An Môn, biểu tượng của thế kỷ XX
Không biết khi mải mê quẩy trên biển Đông, thiên triều nước Lạ còn để tâm đến ngày 4/6 nữa không?
 
Cách đây 26 năm, quảng trường Thiên An Môn chứng kiến một trong những vụ thảm sát sinh viên đẫm máu nhất trong lịch sử. Chỉ trong một đêm, hàng nghìn người bị đạn và xe tăng nghiền nát trong cuộc biểu tình ôn hoà đòi cải cách chính trị của giới trẻ. Không ai biết số người chết chính xác là bao nhiêu, bởi khả năng biến hoá kỳ diệu của Bắc Kinh. Một đêm, đường phố sạch bong như chưa hề có sự cố gì trên đại lộ Trường An. Cả thế giới bị bịt kín mắt.
 
26 năm, người chết thì không nói, nhưng còn người sống. Có những người sang phía tự do, trở thành người hùng tranh đấu. Lấy chồng sinh con, cuộc sống sung túc, thi thoảng đi diễn thuyết chuyện xưa. Có người ở lại, bị ám ảnh bởi quá khứ, không thể nào vượt qua nổi. Họ nhìn xã hội giàu có của Trung Quốc hiện tại, nhìn cuộc sống vật chất của giới trẻ, và đau xót cho thế hệ của mình. Còn ai nhớ đến không?
 
Với chúng ta, bài học về mối quan hệ giữa nhân dân và chính quyền rất rõ. Một khi bên này đọc nhầm vị của bên kia, thì cái giá phải trả sẽ là rất đắt.
 
Xin cúi đầu trước những bóng ma trên Thiên An Môn với bài Fernando của Abba.

——-

Em đang nghe thấy tiếng trống từ xa
Và kèn lệnh cũng đang dồn dập tới
Những âm thanh ấy đã gần lắm rồi, Fernando
Từng giờ từng phút như kéo dài vô tận
Em đã rất sợ, Fernando
Chúng ta đều trẻ và tràn đầy nhựa sống
Chẳng ai sẵn sàng đón nhận cái chết
Và em không hổ thẹn khi nói rằng
Tiếng gần của súng và đại bác làm em phát khóc
Có điều gì thật lạ trong màn đêm năm đó
Những vì sao đã rực sáng, Fernando
Chúng toả sáng cho anh và em
Cho cả tự do nữa, Fernando
Dù em chưa bao giờ nghĩ rằng chúng ta sẽ thua cuộc
Không có gì nuối tiếc cả
Nếu thời gian có trở lại ngày xưa
Em vẫn sẽ đi trên con đường đó, Fernando
———
I could hear the distant drums
And sounds of bugle calls were coming from afar
They were closer now Fernando
Every hour every minute seemed to last eternally
I was so afraid Fernando
We were young and full of life and none of us prepared to die
And I’m not ashamed to say
The roar of guns and cannons almost made me cry
There was something in the air that night
The stars were bright, Fernando
They were shining there for you and me
For liberty, Fernando
Though I never thought that we could lose
There’s no regret
If I had to do the same again
I would, my friend, Fernando
————
Advertisement

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Twitter picture

You are commenting using your Twitter account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s