Phá án ở cổng trời và chuyện bò hút ma túy

“Cái đó là thuốc tao mua về cho con bò nhà tao đấy!” “Bò nhà anh chị được dùng cả heroin cơ à?””Khi nào nó bị ho thì tao vẫn mua về cho nó hút mà”.

Vào “bản trắng” đàn ông nơi khe núi

Theo chân “trinh sát ma” trên điểm nóng vùng cao

Người ta bảo “tai nghe không bằng mắt thấy”, thế nên tôi rất muốn được mục sở thị một lần “đánh ma” của đội cảnh sát phòng chống ma túy Than Uyên, sau nhiều lần được nghe các anh kể chuyện.

Tưởng xin đi cùng làm “nhiệm vụ bí mật” thì phải khó khăn lắm, ai dè tôi vừa ướm hỏi thì anh Hùng, đội phó, gật đầu luôn cái rụp.

“Anh có chịu được khổ thì đi cùng chứ đánh án thì tuần nào chả làm,”

-“Bao giờ đi hả anh?”

-“Ngày mai luôn”

Đánh án chiều cuối năm

Hào hứng với lần đầu tiên trong đời được thử làm…trinh sát, đêm hôm đó tôi đi ngủ sớm để chuẩn bị sức lực cho chuyến đi “bắt ma” hứa hẹn sẽ có nhiều trải nghiệm hay ho đang chờ đón.

7h30 sáng, cả đội tập trung ở trụ sở CA huyện Than Uyên, nhưng phải đến 9h thì công tác chuẩn bị giấy tờ hồ sơ, đổi biển số xe (với các xe qua lại “điểm nóng” nhiều thì phải thay biển liên tục để đối tượng không nghi ngờ), hóa trang của các trinh sát mới hoàn thành, và đội mới bắt đầu “xung trận”.

Trước khi lên đường, tôi được dặn là tác nghiệp gì thì tác nghiệp, cấm có làm lộ nghiệp vụ điều tra của công an và nhất là giơ máy ảnh lên khi chưa bắt được đối tượng. Ngoài ra, trách nhiệm nặng nề của tôi còn là phải phá được “cái dớp” của các anh chị phóng viên đã từng lên đây công tác, vì chưa có ai đi theo đội mà đánh án thành công.

Bản Nậm Phé, Ảnh Khắc Giang

Cả nhóm tách thành từng xe một đi lên địa bàn nhằm tránh gây chú ý, tôi thì được phân công làm “xế” cho Xà, anh trinh sát trẻ người Mông mới nhập đội được ba tháng.

Chuyến “đánh án” lần này thuộc địa phận “Cổng trời”, nằm cách thị trấn Than Uyên khoảng hơn chục cây số. Như các “cổng trời” ở Hà Giang hay Yên Bái, “cổng trời” Than Uyên cũng nằm cheo leo trên một đỉnh đèo hút gió, với những cung đường cua tay áo đến chóng mặt.

“Cổng trời” nằm tuyến quốc lộ 279 huyết mạch, nối một loạt các tỉnh phía Bắc từ Quảng Ninh cho đến Điện Biên. Là đầu mối giao thông quan trọng như vậy, cho nên bọn tội phạm liên tỉnh sử dụng tuyến đường này để buôn “hàng trắng” một cách khá thường xuyên.

Nhưng hôm nay đội “trinh sát ma” không đi “đánh tuyến”, mà  “đi săn” một tụ điểm buôn bán ma túy ở một bản cao gần đó: bản Nậm Phé, thuộc xã Mường Kim, Than Uyên.

Nằm lọt thỏm giữa bốn bề là núi, đây là bản hiếm hoi còn sót lại ở vùng lòng hồ thủy điện Bản Chát trên dòng Nậm Mu, phụ lưu của sông Đà. Anh trinh sát tên Tuấn cho biết, dù không phải là một điểm nóng ma túy như những bản của người Mông, bản Nậm Phé của người Thái cũng có một số đối tượng bị khoanh vùng và trinh sát đến “hỏi thăm” tương đối thường xuyên.

Người dân di cư vùng thủy điện, Ảnh Khắc Giang

“Ở cái huyện này hầu như bản nào chẳng có người buôn ma túy,” Anh Tuấn cho biết.

Đi đánh án phức tạp hơn tôi tưởng. Mất đến cả tiếng đồng hồ xe máy của các trinh sát chỉ lòng vòng ở bên dưới “cổng trời”, quanh khu vực di dời vùng lòng hồ thủy điện, ngó nghiêng địa hình rồi hỏi han mấy người dân đang dọn nốt đồ đạc để ra chỗ ở mới, chứ chưa vượt núi để vào bản bắt đối tượng.

Đến khoảng 11h30 trưa, anh đội trưởng ra dấu cho anh em đi vào một lối mòn kín, dừng ở một ngôi nhà tranh mà người dân mới dọn đi, rồi túm tụm lại bàn bạc chiến thuật. Nghe lệnh cấp trên, tôi cũng không dám mon men lại gần để nghe “nghiệp vụ”, mà chỉ xin vài kiểu ảnh làm tư liệu cho bài viết. Xong đâu vào đấy, hai trinh sát phóng xe máy vụt đi, còn năm người trong đội, kể cả “trinh sát học nghề” là tôi, trải mái tranh lên thảm cỏ…ngồi đợi.

Gần một tiếng rưỡi sau thì tiếng xe máy rền rĩ của hai anh trinh sát mới trở về. Sau khi nghe xong báo cáo, anh Hùng chỉ đạo toàn đội lên xe đi thẳng lên địa bàn. Do xe của tôi đã bị “lộ hàng” sau khi được trưng dụng để đi trinh sát, tôi đành phải gửi xe lại ở nhà một người dân trên đường 279 và ngồi nhờ xe của anh Thìn, một trinh sát trẻ khác trong đội.

Đó chính ra là một điều may, vì thực sự thì tôi cũng không chắc là tay lái đủ vững để ngược lên “cổng trời” đi vào Nậm Phé, trên một con đường vừa hẹp vừa dốc, lại toàn lổn nhổn đá hộc to bằng quả dưa gang.

Mua heroin để chữa ho cho…bò

“Bò” được gần 30 phút thì chúng tôi mới đến được bản Nậm Phé, chưa kịp định thần thì hai anh trinh sát đi trước đã nép xe vào vệ đường và nhanh như thoắt chạy vụt lên một ngôi nhà sàn ở sườn đồi. Khi đuổi theo lên đến cửa thì tôi đã thấy một người đàn ông trung niên ngồi bệt dưới sàn, chiếc còng số tám ngoắc ngược đôi tay ra phía sau. Hai chiếc dao phay đi rừng bị ném gọn vào góc bếp. Cả nhà đối tượng tròn mắt ngơ ngác vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Gia đình ông Dương, Ảnh Khắc Giang

Ông Lường Văn Dương, đối tượng bị bắt, ngồi im khi nghe công an đọc lệnh khám xét. Tra hỏi mãi mà ông Dương vẫn ngoan cố không chịu trả lời, quá trình khám xét mới bắt đầu.

Sau gần 30 phút lục soát, cuối cùng trinh sát Ngọc Anh phát hiện ra một gói nhỏ lạ to chừng đầu ngón tay út, được bọc lại bằng một mẩu ni-lông màu xanh, cất rất kín trong chiếc áo khoác cũ treo trên cột nhà.

Ông Lường Văn Dương (ngồi giữa nhà) bị bắt quả tang buôn ma túy, Ảnh Khắc Giang

Tang vật vụ án, Ảnh Khắc Giang

“Thế cái này là cái gì đây hả ông Dương?”

Ông Dương cúi đầu không nói gì.

“Ơ, cái đó là thuốc tao mua về cho con bò nhà tao đấy!” Vợ ông Dương ngồi bên cạnh lên tiếng.

“Bò nhà anh chị được dùng cả heroin cơ à?”

-“Khi nào nó bị ho thì tao vẫn mua về cho nó hút mà,” Vợ ông Dương lúng túng  trả lời.

Tất nhiên, “cái lý của người dân tộc” trong trường hợp này thì không thể chấp nhận. Tiếp tục tra hỏi, ông Dương đã phải nhận tội và chỉ cho cán bộ điều tra nơi cất giấu chỗ ma túy còn lại. Thêm 10 gói heroin như vậy được phát hiện, tổng cộng là 11 phân, trọng lượng tịnh tính ra là gần bốn gram.  Mười lần thuốc “chữa ho cho bò” này đủ để cho ông Dương ngồi ăn Tết âm lịch trong…trại tạm giam, chờ điều tra tiếp và xét xử, anh Hùng cho biết.

Khoảng 30 phút sau, khi trưởng công an bản Nậm Pé có mặt và lệnh bắt giữ được đọc lên, thì đội trinh sát mới chuẩn bị áp giải ông Dương về huyện. Người vợ sụt sùi sửa soạn cho chồng một vài cái áo ấm, mang cho ông Dương thêm một đôi dép để đi cho đỡ lạnh trong nhà giam.

Con trai ông Dương, đang học lớp tám, thì đứng im nhìn cha không nói, hỏi gì chú bé cũng lắc đầu. Mâm cơm trưa soạn ra chưa ăn để nguội lạnh bên góc bếp, người vợ mới xin công an cho chồng được ăn một bát cho chắc dạ vì “mới đi làm đồng về, đã kịp ăn uống gì đâu.”

Không ai giàu nhờ ma túy

Căn nhà sàn của ông Dương trống trơn, chỉ có độc một chiếc tivi 14 inch mà có lẽ bây giờ không còn sản xuất nữa, với một chiếc đầu đĩa Trung Quốc. Chống trọi với cái giá rét của vùng cao, gia đình ông chỉ có hai manh chiếu trải luôn trên sàn gỗ. Có đứa cháu họ đang ngồi hút thuốc lào khi chúng tôi đi vào thì cởi trần ngồi co ro nép bên cửa sổ, người run lên bần bật, vì “có mỗi một cái áo cháu lỡ giặt mất rồi.”

Ma túy chẳng những không mang lại đời sống sung túc cho ông Dương, mà bây giờ nó còn đang dồn gia đình ông vào bước đường khốn khó hơn, khi trụ cột chính trong nhà bị kéo vào vòng lao lý.

Ông Dương khai, với mỗi phân ma túy, ông mua ở một người bên Mù Cang Chải, Yên Bái với giá gốc khoảng 250 nghìn, khi bán lại thì lãi được tầm 50 nghìn. Lợi nhuận tuy không lớn, mà lại cực kì nguy hiểm, nhưng phải đến những vùng đất này thì mới hiểu được vì sao ông và nhiều người khác vẫn liều mình đi buôn “hàng trắng” như vậy.

Đất đai khô cằn, sản vật tự nhiên thì không có, với những người Thái, người Mông chỉ quanh năm làm ruộng thì miếng cơm chưa chắc đã đủ ăn chứ đừng nói đến chuyện no ấm. Không có tiền, không việc làm thêm, nhiều người đã bị rủ rê tham gia vào vòng xoáy ma túy để có thêm thu nhập.

Thế nên mới có chuyện nhiều lần cảnh sát vào các bản xa bắt tội phạm ma túy, có lúc dân bản ùa ra để chửi bới, thậm chí dùng dao, mác, gậy gộc để…đuổi cán bộ và bảo vệ các đối tượng, những kẻ trước pháp luật là phạm pháp, nhưng trong gia đình thì lại là nguồn sống chính.

Khi bị đau chân thì người ta chỉ nghĩ đến cái chân đau của người ta thôi. Thế nên khi cuộc sống của đồng bào vẫn còn khổ như bây giờ, thì khó mà tránh được chuyện sẽ có người “xé rào” để đi buôn ma túy.

Trên đường đi đánh án trở về, tôi có gặp nhiều người Thái đang chuyển đồ đạc ra nơi định cư mới ở thung lũng Than Uyên, ở ngay cạnh “bản trắng” Noong Thăng mà tôi đã đề cập trong bài viết trước. Họ nói rằng nhà mới chính quyền xây cho đẹp lắm, chắc chắn lắm, nhưng ra đấy không biết làm gì để ăn. Bủa vây quanh họ, sự quyến rũ chết người của “cái chết trắng”, đúng theo nghĩa đen, vẫn đang rình rập.

Bài được xuất bản trên Tuần Việt Nam http://tuanvietnam.vietnamnet.vn/2012-01-12-pha-an-o-cong-troi-va-chuyen-bo-hut-ma-tuy

Advertisement

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Twitter picture

You are commenting using your Twitter account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s